Đăng ký cấp phiếu lý lịch tư pháp trực tuyến Sau khi chọn xong, bạn sẽ thấy màn hình hướng dẫn hiển thị. Lúc này, bạn ấn vào nút [ NHẬP TỜ KHAI] để đi tiếp. Bắt đầu nhập tờ khai yêu cầu Lý lịch tư pháp trực tuyến Bước 1.3. Khai thông tin Đây là bước quan trọng nhất trong quá trình khai lý lịch tư pháp trực tuyến.
Nội dung chính. 1. Cách viết hóa đơn cho khách lẻ/cá nhân. 1.1 Quy định về nội dung trên hóa đơn cho khách lẻ/cá nhân. 1.2 Trường hợp người bán không cần viết đầy đủ thông tin hóa đơn. 1.3 Nguyên tắc xuất và sử dụng hóa đơn cho khách lẻ/cá nhân. 2. Hướng dẫn xuất
Nước Hoa Vùng Kín Charme Secret là sản phẩm có tác dụng mang lại hương thơm nhẹ nhàng, quyến rũ trên vùng kín. Sản phẩm giúp loại bỏ những mùi hôi gây cảm giác khó chịu và làm sạch vùng kín một cách nhẹ nhàng. Ngoài ra, nước hoa hồng vùng kín Charme Secret…. Tiếp tục
Mục lục bài viết Top 20 review phim mới nhất Top 20 review phim mới nhất Tên Phim: Hoa cải vàng ——- —- ——- Thông tin bộ phim: Canola (tiếng Hàn : 계춘 할망 ; RR : Gyechun Halmang ; lit. Grand bà Gye-choon ) là một bộ phim Hàn Quốc năm 2016 với sự tham gia của Youn […]
Hướng đi làm video review trên youtube là một trong những cách đơn giản và dễ dàng kiếm tiền với affiliate. Nhu cầu xem video review của người dùng cũng ngày càng tăng cao và dễ dàng tạo ra lượt mua hàng, bạn có thể tận dụng việc này để làm ra những nội dung video review hấp dẫn & thú vị thu hút người xem trên youtube.
Vay Nhanh Fast Money. Review Hoa Tư Dẫn II Oanh Ca Dung Tầm Dung Viên! Hợp ly, ly hợp, biết đến khi nào. Mộ Ngôn lại một lần nữa rời xa nàng, Quân Phất. Nàng đợi chàng ba năm, đến giây phút đứng trước tử thần nàng vẫn không thể tìm thấy chàng. Cơ xuyên xảo hợp hay chân tình thấu nhân gian? Cuối cùng nàng cũng gặp lại chàng. Ba năm trước, chàng đeo mặt nạ, nàng không hay chàng là ai. Ba năm sau, kẻ đeo mặt nạ lại là nàng, chàng không hay đó là nàng. Tôi nghĩ, tôi yêu chàng ba năm, không ngờ đời này lại được gặp chàng lần nữa, ông trời đã cho chúng tôi cơ hội trùng phùng, nhưng lại ở hai đầu sinh tử…. đối với chàng coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì kết thúc, đối với tôi, tất cả đã xảy ra, tất cả đã kết thúc. Chút tình giữ trong lòng hôm nay chẳng qua là hoài niệm của vong hồn, không phải là thứ hiện hữu trên đời, lưu luyến mấy cũng chẳng ý nghĩa gì. Ký ức ba năm về trước nàng chưa từng nhạt phai hình ảnh chàng cúi đầu ôm cây đàn trong hang núi Nhạn Hồi, mặt nạ màu bạc, áo dài đen, tay bấm dây tơ, tiếng đàn tuôn chảy dưới ánh trăng, nhặt khoan như tiếng suối lúc êm đềm lặng trôi, lúc ào ạt trút đổ. Nàng vẫn chưa từng quên, mối tình đầu sâu đậm ấy, vẫn chưa từng quên hình ảnh trong hang núi Nhan Hồi năm ấy. Cuối cùng cũng đến lúc phải xa chàng lần nữa, nàng thật không nỡ, nàng thật không cam. Chi bằng hãy để nàng uống rượu thưởng trăm cùng chàng. “Cô muốn uống cùng tôi?”. “Mộ Ngôn, trước khi chia tay, huynh gảy một khúc đàn cho tôi nghe đi”. …. “Nếu chơi hết các khúc tôi biết, e là đêm nay cô không ngủ được”. Tôi không nói gì, lòng thầm nghĩ, em có thể suốt đời ngồi nghe chàng đàn. Cô giờ là kẻ đã chết, công chúa Diên Trăn đã chết, cô giờ chỉ là cái xác biết di động. Nhìn chàng, chàng ngồi giữa áng mây hồng đó, khuôn mặt không đeo mặt nạ đẹp như thiên thần, ngón tay dài mảnh, nhàn tản đặt trên dây đàn,lòng kìm không nổi, cô đã đợi ba năm rồi, dù kết quả thế nào cô cũng không thể cùng chàng chốn nhân gian. Nhưng cô vẫn muốn biết, câu hỏi suốt ba năm nay, cô chưa từng có cơ hội hỏi chàng. “Huynh có muốn lấy một người đã chết làm vợ không?”. “Không hiểu cô nghĩ gì, không phải cô định mai mối tôi cho một cô gái đã chết nào đó chứ?”. “Chính là thế!”. “Đúng là giống chuyện cô thường làm, nhưng Mộ gia chúng tôi không thể tuyệt hậu, cảm ơn thịnh tình của cô”. Biết trước kết quả, tại sao cô vẫn hỏi? Tại sao cô vẫn mong đợi, vẫn hy vọng? Tại sao vẫn đau lòng? Tôi lại gục trên bàn, nhắm mắt lại, gió đêm ấm áp là vậy, lại cảm thấy toàn thân lạnh toát. Mặc dù rất hiểu sinh tử khác nhau, âm dương cách biệt, hôn nhân là không thể, nhưng bất chợt có lúc không tránh khỏi hy vọng mong manh vào may mắn ngẫu nhiên nào đó, muốn thử một lần, biết đâu sẽ khác, nhưng cuối cùng chỉ khiến mình càng thêm thất vọng. Cô là một xác chết, có viên giao châu, cô không cần ngủ, cũng không say. Nhưng cô đã say, cô đã ngủ gục trên chiếc bàn ba chân, thiếp đi trong tiếng đàn của chàng. Để rồi khi tỉnh lại, chàng đã rời đi. Quân Vĩ luôn ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, nghe những câu chuyện của cô, nhưng hắn chưa một lần nào chạm tới trái tim cô, chưa một lần nào. Với cô, hắn chỉ là một người bạn thanh mai, một sư huynh yêu thương sư muội. Quân Vĩ cùng cô từ Vệ quốc, qua Khương, rồi đến Trịnh. Nhưng cô nào hay để ý. Trong mơ, hắn cũng gọi tên cô nhưng lại bị cô lần này lần khác hiểu nhầm. Lần này người cuộc trao đổi là Thập Tam Nguyệt_ mỹ nhân được Trịnh Vương Dung Tầm sủng ái nhất chốn hậu cung. Thập Tam Nguyệt chết, Quân Vĩ cùng A Phất bỏ trốn. Hắn và cô, hai người hai ngả. Lúc chạy trốn, trong người cô không một xu dính túi. Chỉ có chiếc ngọc Mộ Ngôn từng trao cho cô. Nắm chiếc nhẫn trong tay, nhất định cô phải giữ lấy nó. Nó là thức duy nhất của Mộ Ngôn mà cô có được, cô có nó, đó là lúc gặp lại chàng, là gắn kết mỏng manh duy nhất của cô với chàng. Trăng sáng vằng vặc, tôi để chiếc nhẫn vào ngực áo, tay khẽ vỗ lên đó. Nhớ nhung, nhưng biết làm sao. Cô muốn gặp Mộ Ngôn, muốn được nhìn thấy chàng, muốn được bên chàng. Biết đâu, lúc này đây chàng cũng nhớ tới cô? Suy nghĩ vẩn vơ, hình ảnh chàng hiện trong tâm trí, âm thành thân thuộc bỗng hiện ra “Nửa đêm ra đường, sao không cẩn thận một chút?”. Là chàng, chàng ở đây, trước mặt cô. Mộ Ngôn thực sự. Của lòng cô! “A Phất”. “Sao?”. “Có phải cô muốn tôi gọi cô như vậy?”. …..Chàng xuất hiện trong thời khắc thần kỳ, ở một địa điểm khó hiểu như vậy tuyệt đối không thể lý giải bằng cơ duyên trời định kiểu như “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.?? ….. Núi trập trùng liên miên, không gian khoáng đạt, Mộ Ngôn đang ngồi trước một ngôi trướng phía xa, cúi đầu chăm chú làm gì đó, trước mặt là một đống lửa nhỏ, xung quanh màn đêm mênh mông, trong ánh lửa chập chờn mờ tỏ, cái đầu cúi xuống vô cùng chăm chú, hình như không hề buồn ngủ. “Huynh làm gì vậy?”. …. “Đẹp quá!”. …. “Con hổ này rõ ràng đắt hơn, tôi thích nó”. Huynh ấy thức đêm, ngồi tạc một con hổ. Để làm gì ư? Để tặng cô! Với lý do đổi lấy chiếc nhẫn kia! Hắn muốn nhìn thấy nàng, khuông mặt nàng. Chỉ đợi lời nàng nói, chỉ cần câu nói đó của nàng “Huynh xem, huynh có thể sửa nó sao cho trông giống tôi không?”. Hắn cười, điều hắn muốn cuối cùng đạt được rồi “Muốn khắc giống cô, phiền cô bỏ mặt nạ ra, nếu không làm sao tôi khắc giống được”. Giờ đây hắn có thể nhìn thấy mặt nàng, hắn muốn biết ẩn sau mặt nạ kia là khuôn mặt như thế nào. Để hắn nhớ? Để hắn khắc ghi? Nhưng cái lắc đầu của nàng, hắn hỏi “Tại sao?”. Đêm đó, A Phất đã khóc, nàng ôm con hổ ngọc chàng tặng chìm vào giấc ngủ. Có ngiều lúc mình không hiểu, sau mỗi lần bên Mộ Ngôn, cô nói ra điều gì đó rất chi là có lý thì chàng lại mời cô ăn bánh, nói đúng hơn là lời mời bắt buộc =.=’’. Sau mỗi lần ăn xong, cô lại không thể nhớ được những gì mình vừa nói. Ai biết được thì nói cho mình nha T^T! Đêm. Ánh sáng hiện lên, con dao kề cổ, một người con gái xuất hiện trước mắt Quân Phất! Một Thập Tam Nguyệt? Đó là Oanh Ca. Một cuộc khám phá bắt đầu! Không biết một công chúa không màng danh lợi, không ham thế sự, tại sao lại luôn tò mò vậy nhỉ? Mười sáu năm sống xa hoàng cung, cô có để tâm, có bận nhân gian? Oanh Ca nhà nghèo, cha mẹ mất, sống với bà và em. Cô bằng lòng theo một người mặc áo tím tên Dung Tầm, bằng lòng làm tất cả để nuôi sống bản thân, bà và em cô qua ngày. Đó là Trịnh hầu vương Dung Tầm thuở thiếu thời. Hắn ban cho nàng cái tên Thập Tam Nguyệt. Chính tay hắn dạy cô, biến cô thành sát thủ đệ nhất Dung gia. Hắn muốn cô là sát thủ đệ nhất. Đã là đệ nhất tuyệt không thể có tình cảm. Cô chỉ có thể là một công cụ giết người của hắn. Thời gian trôi qua, Oanh ca tình cảm manh nha ngày nào càng nảy nở, nàng yêu hắn, bằng lòng làm tất cả vì hắn. Chỉ duy nhất không thể ngừng yêu hắn. Trong mắt hắn, nàng là một công cụ đắc lực của Dung gia. Hắn đối với nàng lạnh lùng, bạc bẽo, đã vô tình bỏ qua tiếng gọi tên nàng ẩn sâu trong tim hắn. Nàng bán mạng vì hắn. Sắp sinh nhật hắn, mặc dù bị thương nặng nhưng nàng phi ngựa gấp từ nước Triệu về thành Tứ Phương gặp hắn. Nàng muốn tặng hắn đặc sản đồ gốm tặng hắn, vết thương đau chưa được chữa trị, chịu nỗi đau đớn thể xác nhưng nàng vẫn làm được một chiếc cốc màu sắc rất đẹp, nhẵn bóng sáng long lanh, thoạt nhìn biết ngay không tầm muốn tặng cho hắn, muốn khoe với hắn. Nàng trờ về. Hắn hững hờ nói “Sao về nhanh thế, đi đường có vất vả không?”. Cảnh trước mắt hiện ra, hắn ở bên Cẩm Tước_ người em gái của nàng, cũng là người thân thích duy nhất của nàng. Hắn quan tâm, chăm sóc, bảo vệ Cảm Tước như vật báu. Chiếc cốc vỡ, phải vứt đi. Tình yêu kia đã không thuộc về nàng cũng đến lúc phải quên. Cẩm Tước thật lòng yêu thương chị. Cô không muốn chị mình đau lòng. Dù lòng yêu Dung Tầm nhưng cô nguyện cùng chị rời khỏi chốn vương thất này, sống cuộc đời bình yên. Đêm đó. Thích khách xuất hiện. Mục tiêu lần này chính là Oanh Ca. Thanh kiếm vút tới, trong khoảng khắc, Cẩm Tước hét lên lao về phía chị. Oanh Ca bị thương ở vai. Còn nhát kiếm kia đâm vào bụng Cẩm Tước. Năm xưa, Oanh Ca cũng bị như vậy, chỉ nằm nghỉ một tháng là khỏi. Vết thương trên vai cô chảy xuống màu áo tím. Nỗi đau kia có thấm vào đâu! Người nàng thương, người khiến nàng không muốn rời xa cơn ác mộng giết người này, đang run run ôm Cẩm Tước như sợ mất báu vật quý giá nhất. Cô nhìn theo bóng chàng, cuối cùng kiệt sức, ngã khụy, sau đó một mình nằm trên bờ ao, gấu váy chấm mặt nước, trông như chiếc lá sen lớn màu tím, con dao găm lại cắm sâu hơn vào da thịt, khi cô ngã xuống, cuối cùng cô mới bật rên một tiếng, mắt mở to nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ đến lời nói của Dung Tầm trong sinh nhật lần thứ mười sáu của cô “Nguyệt Nương, vì ta, hãy trở thành sát thủ tốt nhất của Dung gia.” Cô cười thành tiếng “Cuối cùng chàng đã không cần tôi nữa… ….Thực ra, mình rất ghét, rất ghét giết người”. Sau lần đó, hắn vứt bỏ cô, như chưa từng có tồn tại của cô. Cô ngày đêm chờ một lần hắn cần đến cô. Ngày đó cuối cùng đã đến. Hắn bằng lòng để một kẻ sát thủ chính tay hắn nuôi dậy vào cung, vào chốn xa hoa mỹ lệ nhưng ngột ngạt không khí của tự do. Vào đó, cô chỉ như một con chim nhốt trong lồng son. Đêm đó cô đến gặp hắn. ….cô đã ấn thanh đao vào tay Dung Tầm, cô nắm bàn tay chàng đang cầm chuôi đao, trở mũi hướng thẳng vào ngực mình. Mũi đao nhọn dừng lại trên ngực, máu tươi men theo năm ngón tay nắm chuôi đao của Dung Tầm tụ thành một dòng đỏ, chàng cau mày, trầm giọng phẫn nộ “Em điên rồi”… ….“Dung Tầm, tôi không thể giết chàng. Chàng đã cứu tôi, cứu cả nhà chúng tôi, đại ân như vậy tôi không dám quên, vì chàng chuyện gì tôi cũng làm là để báo ơn, báo ơn cứu mạng, ơn nuôi dưỡng, nhưng chàng để tôi làm chuyện đó, để tôi thay Cẩm Tước vào cung lấy thúc phụ chàng, chỉ bởi chàng không thể xa Cẩm Tước”… ….“Dung Tầm, có phải chàng cho rằng sát thủ là kẻ không tim?”. …“Sao có thể không có tim, tôi đã để nó ở chỗ chàng rồi, nhưng Dung Tầm, chàng để nó ở đâu?”…. “… vứt nó ở đâu?”. Nhìn hành động điên rồ của nàng, nàng để con dao vào tay hắn, chĩa vào ngự nàng, hắn cau mày, hắn tức giận. Hắn đâu nào hay. Khi ý thức bị đánh mất thay vào đó là tột cùng của nỗi lo sợ và tức giận. Vứt bỏ vẻ bề ngoài lạnh nhạt, vứt bỏ tấm mặt nạ giả tạo là sự lo sợ “Em điên rồi”. Hắn đã run lên, nhưng lập tức lấy lại ý thức. Nàng hỏi hắn “Tôi vẫn muốn hỏi một câu, bao năm nay, tôi là gì trong lòng chàng?”. Lát sau, chàng chậm rãi đáp “Nguyệt Nương, trước nay em làm rất tốt, là thanh đao tốt nhất của Dung gia”. Giây phút yên lặng đó! Sự chậm rãi đó! Là hắn đang sợ? Những lời máu lạnh như nhát đao xuyên tim kia, hắn có thể nói được sao? “Dung Tầm, nếu có ngày chàng không yêu Cẩm Tước nữa, xin hãy đối xử tốt với nó, đừng như đối với tôi, nó không giống tôi, không phải là sát thủ”. Oanh Ca vào cung. Nàng gặp Dung Viên. Hắn không ép nàng làm gì nàng không muốn, hắn cho nàng tất cả. Trong cung, nàng làm mệ kế công chúa Dung Đàm. Ngày dỗ mẫu thân tiểu công chúa đến. Đó là cơ hội của cô, là cơ hội cô trốn khỏi chốn hoàng cung. Tự do sống cuộc đời bình yên, làm những điều mình thích. Thích khách bất ngờ xuất hiện. Bảo vệ công chúa, hai người rơi thẳng từ sườn núi xuống, Oanh Ca bị gãy xương bàn chân. Tự do đã đến, mặc đau, cô bỏ đi, để lại công chúa trong hang cùng thịt thỏ. Nụ cười vừa hiện ra, chợt tắt. Dung Viên xuất hiện. Chàng nhìn cô không nói. Cô ngây người, gượng cười “Chân thiếp… cũng không sao…”. Đôi mắt đen bỗng lóe lên giận dữ, vừa trở tay đã ép cô vào vách núi bên cạnh, bàn chân gãy bị kéo đi đột ngột, đau xói đến tận óc, nhưng Oanh Ca chỉ nghiến chặt răng, hơi cau mày. Chàng khóa cô giữa hai cánh tay mình, “Đau không?”. Cô cắn môi không đáp, chỉ có làn hơi lạnh lọt qua kẽ răng. Mắt chàng tối lại, bỗng giơ tay giật dải lụa buộc trên búi tóc, nhét vào miệng cô, mái tóc xõa xuống, chàng cúi đầu, hai tay nắm chặt bàn chân gẫy của cô…. ….cơn đau từ chỗ xương gẫy như làn sóng lập tức lan ra toàn thân, đau ứa nước mắt, nhưng cô cắn môi không để bật ra tiếng rên, nộ khí trong mắt chàng càng tăng, nhìn cô đăm đăm “Ai dạy nàng như thế, chân gẫy cũng không nói, đau mấy cũng cố chịu?”. ….Cô ngây người nhìn chàng. Chàng cau mày đón nhận ánh mắt đó, ngón tay đưa lên chạm vào đuôi mắt cô, nét mặt dịu dần,… ….Chàng giữ chặt đầu cô không cho động đậy, cứ vậy nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của cô, nhìn giọt nước lăn ra từ khóe mắt, áp trán vào trán cô, nhẹ nhàng nói “Cẩm Tước, hãy khóc đi”…. ….Tiếng khóc khi đã bật ra không thể kìm lại, sụt sùi, sau đó bật thành tiếng, nức nở, đau đớn…. ….Chàng ôm chặt cô, dưới ánh trăng, bên mặt đầm khói phủ, giọng trầm trầm “Được rồi, có ta ở đây”….. Giây phút tưởng nhìn thấy tự do, tại sao hắn lại xuất hiện nhanh đến vậy? Gặp nàng, hắn không lo cho công chúa sao? Tại sao hắn lại tức giận? Tại sao hắn lại đích thân tìm nàng trong đêm tối? Hắn lo cho nàng ư? Chốn hậu cung có hang trăm phi tần mỹ nữ, hắn thực lòng với nàng sao? Nàng muốn đến Bích Phù Lầu, thoát chốn hoàng cung. Hắn bằng lòng cùng nàng đi, bằng lòng chỉ có hai người, hắn và nàng. Nàng muốn hắn đánh bạc, muốn chạy trốn hắn. Là một đế vương, học sâu hiểu rộng, tầm nhìn hơn người, hắn có thể không biết ư? Nhưng hắn vẫn làm. Vì yêu nàng hắn mới làm. Hắn muốn một lần đặt cược với sự may rủi. Không phải với ván bạc này, mà là với nàng. Ván cược lớn, người đông. Bất luận thế nào Oanh Ca cũng nắm lấy cơ hội này. …… Bàn tay Dung Viên cầm quân bài bằng ngà dừng lại trên không “Phu nhân ta đâu?”. Ông chủ Bích Phù lầu lau mồ hôi hột trên trán không biết nói sao. Lúc sau, Dung Viên bất ngờ đặt quân bài xuống bàn “Ta thua rồi”. ….Vị quân vương trẻ tuổi trầm ngâm ngồi bên bàn tròn, quân cờ trắng trong tay đột nhiên bị bóp vụn, bụi trắng lọt qua ngón tay rơi xuống mặt bàn, một lúc lâu sau chàng đứng lên…. ….Cảnh đường phố trước Bích Phù lầu vẫn sầm uất náo nhiệt, chàng đứng ngây ở bậc thềm rất lâu, dáng cô đơn, dường như trước giờ vẫn cô đơn như vậy, giữa cảnh phồn hoa trông không hề lạc lõng… … Một cậu bé rao bán kẹo hồ lô đi qua, chàng gọi lại, bạc đã móc ra, đột nhiên sực nhớ điều gì, lại thôi “Không mua nữa”. Sau lưng vang lên một giọng nữ dịu dàng “Sao lại không mua? Thiếp muốn ăn” Dung Viên cứng người, vẫn giữ tư thế nhét tiền vào ống tay áo, mãi vẫn chưa hiểu ra. Oanh Ca mình khoác áo gió màu tím đứng sau Dung Viên năm bước, vừa thoáng ngoái nhìn, chàng lại đắn đo không ngoái hẳn, tựa hồ như trên đường phố sầm uất đột nhiên hiện ra một khoảng trống, trong đó chỉ có hai người, khách qua đường là ngoại cảnh, thời gian ngừng lại. Dung Viên cuối cùng ngoái đầu lại, khuôn mặt anh tú vẫn lạnh lùng, giơ tay gạt những sợi tóc mai xõa xuống mặt cô, cử chỉ vô cùng cẩn trọng, nhưng giọng nói vẫn không chút xao động “Đi đâu vậy?”. …… “…..ở bên ta nàng có cảm thấy đó là phúc phận?”. …. “Nàng có biết, tình yêu của quân vương là thế nào không?”. Cơ hội chạy trốn kiếm có gần như được Dung Viên cho phép, nàng đã bỏ qua. Có lẽ bởi vì ở chốn ngột ngạt của sự đấu tranh kia, nơi mà nàng khao khát thảo khỏi, vẫn có thứ đủ mạnh để giữ chân nàng lại. Em gái duy nhất của nàng xuất giá. Nàng lần nữa gặp lại Dung Tầm. Từ lúc bước chân chốn hoàng cung, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại hắn. Hắn nói “Mấy ngày trước Nguyệt nương bị ốm, nên vẫn chưa vào cung thăm phu nhân, chưa đến giờ cát tường, nếu phu nhân không bận gì, có thể đến Thanh Trì cư chuyện trò với Nguyệt nương”. Hắn từng đang tay đẩy nàng vào cung, cùng sống với em gái nàng, Cẩm Tước. Sao giờ đây hắn lại ngỏ lời mời này? Chăng phải hắn không muốn gặp nàng sao? Hắn còn muốn nàng đến Thanh Trì cư làm gì nữa? Hắn muốn gì ở nàng? Hắn cho người gọi nàng, gặp riêng nàng. Tiếng bước chân dừng lại, người đàn ông vận đại hỉ bào tay cầm chiếc ô màu nhạt, đứng yên trong khoảng trống đầy hoa tuyết “Oanh Ca…”. Ba tháng rồi không gặp nàng, dường như con người cũng thay đổi. Trước kia hắn gọi nàng là Nguyệt Nương, hắn chỉ coi nàng như một thứ vũ khí, chứ chưa nói đến coi nàng là người, là một sinh mạng “Sao về nhanh thế, đi đường có vất vả không?”. Vậy mà giây phút này, sau ba tháng không gặp, hắn hẹn gặp riêng nàng, có lẽ rất lâu, rất lây rồi hắn không gọi nàng là Oanh Ca, và hắn đã gọi khi nhìn thấy nàng. Nhưng nàng đã phớt lờ nó, nàng đã không còn chấp nhận hắn gọi tên nàng “Cẩm Tước, Cẩm là cẩm tú lương duyên, Tước là dương tước cầu hoàn, phu nhân thứ chín của Trịnh hầu vương. Oanh Ca mà đại nhân vừa nói đã chết từ bốn tháng trước, tôi không phải là Oanh Ca, người đại nhân cưới hôm nay mới là Oanh Ca”. …tuyết lẫn trong gió, Dung Tầm đứng trước cô, cách năm bước, môi động đậy, nhưng không thành lời, lát sau, rút trong người ra một cái cốc gốm hình thù kỳ quái, thành sáng bóng nhưng đầy vết rạn, có vẻ như đã được ghép lại từ những mảnh vỡ. Chàng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu đặc như mực “Ta thấy vật này ở Thanh Trì cư, nghe nói đó là món quà em định tặng ta?”. Cô giơ tay đón chiếc cốc, “Thế ư? Để tôi xem”. Cô buông tay, chiếc cốc rơi đúng vào hòn đá dưới chân, vỡ vụn. Hắn muốn gì ở nàng? Níu giữ nàng sao? Nàng giờ không còn gì cho hắn nữa. Nàng là vợ của Dung Viên. Còn hôm nay là đại hỷ của hắn. Chiếc cốc kia đã vỡ rồi sao lại lành? Cốc rơi! Vỡ vụn! Duyên đứt, tình tan. “Em hận ta?”. Đúng, nàng hận hắn, nàng còn chút tình yêu dành cho hắn, nhưng tình yêu càng nhiều nỗi hận càng sâu. Tình yêu kia rồi cũng sẽ tan biến như khói mây. “Tôi giữ lời, giúp chàng nốt việc cuối cùng để hôm nay chàng có thể cưới Cẩm Tước như ý nguyện, tôi không nợ chàng nữa. Nhớ quá sâu sẽ bị tổn thương. Chàng thấy có phải không?”. Có điều gì đã thay đổi trong hắn. Nàng không còn là công cụ của hắn nữa, nàng là người phụ nữ của kẻ khác. Nàng ở ngay trước hắn, thật gần, nhưng sao giờ hắn lại với không tới? Những thứ thuộc về mình dù thế nào vẫn là của mình. Không phải nàng từng là của hắn sao? Hắn đã đánh mất nàng sao? Chiếc ô màu nhạt hơi rung rung, rừng mai tĩnh mịch, chỉ có tiếng lạo xạo tuyết rơi, giống như ai đi chân trần trên lá khô mùa thu. Chàng giơ tay định kéo cô lên, nhưng cô đã tự đứng dậy. Giọng chàng khe khẽ dưới tán ô “Ta đã phụ em”. “Chàng đã phụ tôi….” Có lẽ câu nói đã khiến Dung Tầm cảm nhận sâu sắc nhất hình bóng của nàng. Sự thẳng thắn của nàng cũng là minh chứng nàng không còn mong đợi gì ở hắn, chỉ chữ “hận” mà thôi. Là dấu mốc hắn thực sự đánh mất nàng. Chiếc ô rơi xuống đất, chàng không cúi nhặt, ánh mắt trở nên âu yếm dịu hiền, …, thần sắc đó giống như cái buổi sáng lúc cô mười lăm tuổi, trong rừng trúc chàng luyện đao cho cô, lúc đó cô vẫn là đứa trẻ, sợ sấm sét, nhìn thấy máu là choáng, chàng thường cười cô, nét mặt cũng như bây giờ… Niềm hạnh phúc duy nhất lúc này khi nhìn thấy nàng chính là nỗi hận của nàng dành cho hắn. “Ta đã phụ em, hận ta đi, như thế cũng tốt”. Là chút gì đó nàng còn quan tâm hắn, còn nghĩ đến hắn. Giết chết báo gấm, Dung Viên cũng bị trúng độc ngã xuống. Trong hoa đình bất chợt im phăng phắc, môi Oanh Ca run run, một tay đẩy Dung Tầm ra, lê váy dài loạng choạng chạy về bên Dung Viên đang cầm trường đao, giơ tay vuốt bờ vai bị thương của chàng,…. chàng vừa ngã ra, trường đao rơi xuống, Oanh Ca cố đỡ chàng, nhưng cả hai đều ngã ra đất. Cô nhổm dậy, quỳ trên nền tuyết nhuốm máu đỏ ôm lấy chàng, hoang mang nhìn vết thương…..đôi môi tím ngắt ghé sát vành tai cứ xúc động là đỏ ửng của chàng, cô khẽ nói “Nếu chàng chết, em sẽ đi theo chàng”. Câu nói ấy, Dung Tầm đã nghe thấy Dung Tầm bên cạnh nghe vậy ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng vào Oanh Ca đang ôm Dung Viên, nhìn sâu vào đôi mắt đen như nhân hạnh đào của cô, lúc này dù ánh trăng chiếu vào cũng không thấy ánh sáng. Có chăng đây là sự tuyệt vọng? Oanh Ca túc trực bên Dung Viên. Nàng tặng chàng xúc xắc gắn đậu tương tư. Xúc xắc gắn đậu tương tư, thiếp tương tư chàng, chàng hỡi có hay. Sự thật Oanh Ca đánh tráo vào cung bị bại lộ. Năm đó Oanh Ca hai mươi ba tuổi, lừa dối Dung Viên ba năm, chàng chôn vùi mười năm tuổi xuân của cô ở nơi núi sâu cách biệt thế gian. Thị vệ trói cô áp giải khỏi Dung Nguyệt cung. Oanh Ca hận chàng, cô muốn hỏi lại chàng. Suốt ba năm qua, tình cảm kia chỉ như phù vân? …cuối cùng mình đầy thương tích, cô cũng thoát ra được, đi suốt ngày đêm trở về vương cung ở kinh thành,.. Do mình đầy vết thương, cô đi rất chậm, mới đến nửa đường đã bị thị vệ truy đuổi bắt được. Dung Viên tưởng ở kinh thành xa ngàn dặm, xuất hiện trước mặt nàng. Là hắn lo cho nàng ư? Vì nàng, hắn tìm đến đây ư? Hay chỉ tiện đường đến bắt nàng? Hắn phụ nàng. Nàng tìm hắn. Hắn có thật yêu nàng? Hay chỉ là đùa rỡn? Mũi đao dài kéo lê trên đất, cô khó nhọc lết từng bước đến trước mặt chàng, như một đóa hoa rơi, để lại vệt máu dài sau lưng… ...“Lúc đó chàng đã nói với thiếp, chàng không như họ, chàng quên rồi ư?”. “Xúc xắc thiếp tặng, chẳng phải ngày đêm chàng vẫn mang bên người đó sao, chàng…”. Dung Viên ngắt lời cô, rút trong ống tay ra con xúc xắc, khẽ bóp, lớp bột trắng rơi xuống như cát “Cô nói vật này?”. “Kỳ thực chàng đã sớm biết thiếp không phải là Cẩm Tước đúng không? Cố tìm lý do để giam cầm thiếp”. “Chàng đã chán thiếp rồi chăng?”. “Sao thiếp có thể tin chàng như vậy, những người trong vương thất đâu có hiểu sự quý giá của nhân tâm”. Nàng một lòng yêu hắn. Một lòng yêu chân thành yêu hắn. Hắn chán nàng, đày nàng mười năm tuổi thanh xuân. Nói nàng đã chết, có con với người khác. Bóp nát xúc xắc nàng tặng hắn, chà đạp lên tấm chân tình của nàng. Nàng đâu hay Dung Viên nhìn nàng, ẩn hiển trong bóng đêm. Tình ở chân tâm, ai biết đâu là hư thực. Những mạt bụi từ mảnh ngà bị bóp vụn bay theo gió, trong bóng đêm như dệt ra một dải sa mỏng, tay Dung Viên chợt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu hoang vắng, xa xăm như ánh sao cuối trời ngày xuân. Ba năm sau, nàng ở núi, hay tin chàng chết. Nàng vẫn nhớ đến chàng, nàng không tin chàng đã chết, nàng muốn tìm được chàng, muốn thấy chàng sống. Nàng muốn gặp lại chàng. Oanh Ca tìm Quân Phất, nói “Tôi nghe nói thánh nhân không nói chơi, tôi đã gặp một thánh nhân, ông ta kể với tôi một số chuyện, nhưng tôi lại không tin những chuyện đó là thật. Ông ta nói cô là người duy nhất có thể giúp tôi, dùng ảo thuật của cô có thể nhìn thấy những gì người đời không nhìn thấy, những gì tôi muốn biết cô đều có thể giúp tôi nhìn thấy hết, ông ta bảo tôi đến tìm cô”. Nói là thánh nhân, thánh nhân vốn có nhiều, nhưng tại sao lại chỉ đích danh Quân Phất? Tại sao Oanh Ca lại biết chỗ cô đang ở? Thánh nhân kia có phải là Mộ Ngôn? ai biết thì cho mình câu trả lời nha T^T. Mộng cảnh tái hiện. Dung Viên đã biết nàng là sát thủ ngay từ đầu. Biết nàng phải thay da, biết nàng yêu Dung Tầm, biết nàng tráo đổi với em gái, bị Dung Tầm vứt bỏ nỗi xót xa nổi lên trong lòng hắn. Chàng thầm nghĩ Dung Tầm đã ngốc khi vứt bỏ cô. Không phải vừa gặp đã yêu, từ thương xót đến yêu chỉ vẻn vẹn ba ngày. Dung Viên hỏi cô có biết tình yêu của bậc quân vương là gì, cô trả lời, tình yêu của quân vương rộng lớn như hải hà, ân trạch ban khắp nơi, …như vậy sao có thể gọi là yêu, đó chỉ là bổn phận của quân vương đối với muôn dân. Chàng không giống những bậc quân vương chỉ ban ơn mưa móc. Ở ngôi cao thường lạnh, hiểu cô, chàng muốn có cô bên mình, vị trí đó ba người quá chật, một người quá cô đơn, chàng chỉ muốn con người duy nhất đó, con người vừa yếu đuối vừa kiên cường, vừa âm thầm nhẫn nhịn, vừa gan góc đương đầu, từng là sát thủ, nhầm lẫn vấp váp thế nào cuối cùng trở thành người của chàng. Chàng mong cô được hạnh phúc. Chàng biết cô muốn bỏ đi, tìm mọi cách giữ cô lại, ngoài tự do những gì cô muốn chàng đều có thể cho cô. Chàng muốn trân trọng cô, muốn cô sung sướng vô lo, giống mọi cô gái nhỏ thơ ngây không bận tâm thế sự, để chàng nâng niu trong lòng bàn tay. Khi đã có nàng bên mình, Dung Viên mới biết, hắn phải từ bỏ nàng. Tình yêu hắn dành cho nàng quá sâu đậm. Tình yêu nàng đối với hắn quá chân thành. Hắn bị trúng độc, thời hạn chốn nhân gian không được bao lâu. Chỉ khi nàng quên hắn mới có hạnh phúc. Mười ngày sau, chàng hạ lệnh giam Oanh Ca ở núi Đình Hoa…ngày hôm sau ra chiếu bố cáo với thiên hạ Tử Nguyệt phu nhân lâm bệnh qua đời. Bách Lý Việt chơi cờ với chàng, cầm lên một quân trắng, nói “Đến ngày cuối, nhớ lại hôm nay, nhất định bệ hạ sẽ hối hận”. Trong lòng chàng có hình bóng nàng, lòng chàng hiểu nàng. Chàng biết sau khi chết, nếu cho nàng lựa chọn, nàng sẽ theo chàng. Chàng muốn cô tiếp tục sống, sống hạnh phúc. Nàng yêu ai cũng được, chỉ duy Dung Tầm là không thể. Nàng từng yêu hắn như vậy, cũng từng hận hắn như vậy, từng vì hắn mà làm tất cả. Hắn đang tâm vứt bỏ nàng. Sao có thể để nàng lại yêu hắn? Để nàng chịu tổn thương? Hay thế chỗ Dung Viên trong lòng nàng? Bất luận thế nào cũng không thể là hắn! Dung Viên tìm cách khiến Dung Tầm bức cung. Chỉ cần tin này truyền ra, chỉ cần nó đến tai nàng. Dù là thế nào, nàng cũng sẽ không ở bên hắn. Chàng biết Dung Tầm có tình với Oanh Ca, chuyện của mười năm sau chàng đã không thể nhìn thấy, nhưng chàng biết chỉ cần hôm nay Dung Tầm bức cung chống lại chàng, sau này Dung Tầm không thể có Oanh Ca. Đôi lúc mình tự hỏi, nếu cho Dung Tầm lựa chọn lại tất cả, giữa vương vị và Oanh Ca, hắn sẽ chọn bên nào? Dung Viên ở trong cung, vẫn luôn nghe ngóng tin tức nàng, lo lắng đến nàng. Nghe tin cô trốn khỏi Đình Hoa sơn, chàng vô cùng lo lắng, không biết cô có bị thương, lấy cớ bị bệnh, chàng hủy bỏ mấy buổi thiết triều, mang theo thị vệ vội vã rời cung. Không biết đi bao nhiêu dặm, cuối cùng nhìn thấy Oanh Ca mình đầy thương tích đứng trước mặt chàng, tay cầm đao, mặt tái nhợt, gấu váy loang lổ máu. “Sao thiếp có thể tin chàng như vậy, những người trong vương thất đâu có hiểu sự quý giá của nhân tâm”. Chàng nhìn mái tóc rối tung của cô, nước mắt tràn ra từ những ngón tay đè trên mắt, từng giọt lớn lăn xuống, răng cắn chặt vào môi, chàng muốn nói câu gì, nhưng máu đã ứ trong miệng, nỗi đau của cô là vũ khí lợi hại nhất có thể đối phó với chàng. Giữa sự sống và cái chết, giữa tình yêu và sự ích kỷ, Dung Viên vẫn lựa chọn những gì tốt nhất cho nàng. Hắn bằng lòng để nàng rời xa hắn, để nàng có cuộc sống nàng hằng mong muốn. Nhìn bóng cô đi xa dần dưới ánh trăng, chàng muốn gọi tên cô, Oanh Ca, Oanh Ca, cái tên đó đã vang trong lòng chàng cả trăm, cả ngàn lần, nhưng chưa một lần thốt ra trước mặt cô. “Oanh Ca”. Nhưng hắn đã bỏ qua một điều, nàng bằng lòng đánh đổi tự do và cả cuộc sống trước mắt để được bên hắn mãi mãi. Không lâu sau, Dung Tầm bức cung Dung Viên nhưng câu nói đầu tiên lại không phải vương vị trước mắt “Tôi trao nàng nguyên vẹn cho thúc, tại sao thúc lại giày vò nàng tan nát?”. Kiếm của Dung Tầm rung rung, ép vào cổ chàng lộ ra vệt máu nhỏ… Phải chăng hắn hối hận? Dung Tầm nhìn chàng rất lâu, toàn thân như rã rời, lát sau cay đắng nói “Nàng ra đi thế nào, có phải chịu đau đớn không?” Hắn mất nàng, toàn thân rã rời, hắn bất lực? “Cho dù đau đớn, cuộc đời này còn đau đớn nào nàng không chịu được”. Giữa vương vị và Oanh Ca, Dung viên đã không còn gì lưu luyến ngôi cao chí thượng này. Còn Dung Tầm, nếu được lựa chọn lại tất cả, hắn có chọn nàng? Thời khắc cuối cùng của Dung Viên cũng đến. Lúc đó hoa anh đào nở, Dung Viên ngầm mình trên suối tựa vào bờ, lấy trong ống tay áo ướt một con xúc xắc xinh xắn. Chàng chăm chú nhìn nó, đôi mắt đen dường như lấp lánh xuân tình, ngọt ngào êm lắng, một lúc lâu sau, chàng nắm chặt tay, nhắm mắt mỉm cười. Một con chim đâu đó bỗng kêu một tiếng, rừng anh đào phía sau đột nhiên bốc cháy, thế lửa rùng rùng như mãnh hổ nhanh chóng lan ra, rừng cây cháy nổ lép bép, hoa anh đào màu đỏ nhảy múa trong biển lửa, giống như vô vàn con bướm hồng, lửa chiếu sáng khuôn mặt tuấn lãm khác thường của Dung Viên, nhưng trong làn hơi nóng cuồn cuộn, đôi mắt chàng không mở ra nữa. Cẩm Tước chết nhưng số chưa tận, Dung tầm đi khắp nơi tìm danh y. Dung Tầm yêu Oanh Ca, tại sao lại dời chốn cung thất, tự mình đi khắp nơi tìm danh y cứu Cẩm Tước? Hắn cũng yêu Cẩm Tước? Hay vì lời nói năm xưa của Oanh Ca “Dung Tầm, nếu có ngày chàng không yêu Cẩm Tước nữa, xin hãy đối xử tốt với nó, đừng như đối với tôi, nó không giống tôi, không phải là sát thủ”. Đâu ngờ, lại có sự trùng hợp. Dung Tầm gặp Oanh Ca trên thuyền. Âm thanh của nàng vọng lên, một người con gái đội mũ sa đang dung trường kiếm đánh bọn thích khách áo đen, khiến hắn như tỉnh mộng lại như u mê. Một tiếng “choang” vang lên, tôi ngoái nhìn, thấy Dung Tầm bàn tay vẫn giơ ra như nắm cốc rượu, nhưng trong tay lại chẳng có gì, trên nền những mảnh gốm xanh vỡ nát, ánh mắt chàng ta theo dõi sát Oanh Ca chiến đấu với những người áo đen, khuôn mặt lạnh băng lộ vẻ thất kinh. Thời khắc cô sắp bị thương, không chỉ thị vệ của Dung Tầm, mà cả chính hắn cũng tham chiến. Cuộc chiến kết thúc. …trường kiếm trong tay Dung Tầm lại lật trở lại hướng vào mũ sa của cô… Hắn muốn biết người sau mũ sa kia có phải là nàng, hắn muốn gặp lại nàng. Nhưng nàng thì không. ….nhưng cô đã khéo léo xoay người đứng trên mép thuyền, sau lớp mạng không nhìn rõ nhưng có lẽ cô đang quan sát người đàn ông trước mặt. ….Trường dao trong tay cô kề cổ Dung Tầm, chàng ta tiến lại gần, chỗ lưỡi kiếm cứa vào da rỉ ra một vệt máu. Trong tiếng gió ù ù vị công tử phong lưu hơi cau mày, nói như than “Là em sao, Nguyệt nương?”. Thanh đao trong tay cô thu lại,…….quay người nhảy xuống mặt sông sủi nước đục ngầu, Dung Tầm vội giơ tay kéo lại, nhưng chỉ túm được một mảnh rèm sa. Một tiếng ùm vang lên, thị vệ bên cạnh kêu to “Mau cứu lão gia, lão gia không biết bơi!”. Là hắn hối hận ư? Hắn muốn tìm lại nàng? Nhưng hối hận có để làm gì khi hắn vứt bỏ nàng, chọn vương vị? Dung Viên mất, Oanh ca đã không còn gì lưu luyến thế gian này. Nghe tin em gái mình chết, cô bằng lòng lấy mạng đổi mạng, chỉ có một nguyện ước “Chỉ có một nguyện vọng, sau khi tôi chết, hãy chôn tôi cùng với phu quân tôi”. Khi hoa tư điệu chuẩn bị cất lên, một thanh kiếm cắm trên đàn thập huyền. Dung Tầm xuất hiện ….người đàn ông cúi người mở tấm rèm sa trùm trên mặt Oanh Ca, những ngón tay dài run run vuốt ve mắt cô, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh “Nàng ngủ rồi sao?”. Oanh Ca dần dần tỉnh lại,….đôi mắt đen như nhân hạnh đào lại từ từ mở ra….đôi mắt đó đột nhiên ánh lên ngàn tia sáng, cô nhìn người đàn ông áo tím nét mặt trầm tư đó, đột nhiên lao vào lòng chàng ta, giọng thơ ngây như trẻ nhỏ “Cuối cùng chúng ta đã được bên nhau”. Chàng ta sững người, giơ tay ôm cô, cô vùi đầu vào lòng chàng ta “Cuối cùng chúng ta lại được bên nhau, Dung Viên”. Sắc mặt chàng ta đột nhiên trắng bệch. Từ từ kéo cô ra, giữ cô trong tay, chàng ta mở to mắt nhìn cô “Ta là ai?”. Mắt cô đỏ hoe, long lanh nước, đăm đăm nhìn mặt chàng ta, rồi lại vòng tay ôm cổ chàng ta, gục đầu vào vai chàng ta nghẹn ngào “Họ nói chàng đã chết, thiếp không tin, nếu chàng chết, thiếp sẽ ra sao?”. Tay Dung Tầm cứng đờ, buông thõng xuống, một lúc lâu sau, cất giọng khản đặc “Nguyệt nương…”. Hix, cảnh này đẹp quá, không cắt nổi phần nào T^T!. Dung Tầm giọng khẳn đặc, hắn đang âm thầm khóc? Hắn đang đau lòng? ….trên dung sắc trắng bệch hiện ra nụ cười đau khổ “Cho dù nàng bị điên, cuối cùng ta cũng có được nàng”. “Nếu cô ấy tỉnh lại, việc đầu tiên cô ấy làm sẽ là tuẫn tiết cùng Cảnh hầu vương”. “Vậy cứ để nàng mãi mãi không tỉnh lại”. Đêm hôn lễ của Oanh Ca và Dung Tầm, nàng đã tỉnh lại. Dung Tầm đi tìm khắp thành Tứ Phương không thấy. “Suốt nửa đời ta mải mê tìm kiếm, ngu muội vô tình làm mất báu vật trong tay. Nguyệt nương hỡi, ta nguyện dùng nửa đời còn lại, phổ khúc này mãi mãi nhớ về em”. “Giết tôi đi, Dung Tầm, giết tôi đi, tôi sẽ được tự do”. Chàng ôm ngực, đau đớn. Cùng một giấc mơ, mơ mãi bao lần, lần nào cũng đau. Có những người đã chỉ cho chàng cách tránh cơn ác mộng, nhưng chàng không làm theo…..Nếu cô quả thực không còn trên đời, hồn phách cô đêm đêm sẽ quay về, cho dù giày vò chàng, chàng cũng được nhìn thấy cô…. Nhưng đêm nay lại khác. Một đóa hoa không biết từ đâu bay đến rơi trên lòng bàn tay, Chàng ngẩng đầu, nhìn thấy vô vàn đóa hoa trắng từ trên trời rơi xuống như mưa…….một bóng áo tím từ từ đi đến, cánh tay khoác một dải sa hồng….Phía xa xa hoa vẫn rơi không ngớt, từng cánh, từng cánh đẹp như hạt chu sa, chớp mắt cô đã ở bên chàng… Chàng biết đó là mộng, nhưng không kìm được giơ tay định ôm cô vào lòng, nhưng cô lại như không nhìn thấy, chàng kinh ngạc nhìn quanh, cô đã biến mất. ….ba chữ vàng Điện Chiêu Ninh lóng lánh dưới ánh đèn mờ trong đêm, hai cây anh đào trước cửa điện hoa nở đầy cành, sắc đỏ như lửa, cánh cửa lớn đỏ thẫm từ từ mở ra, bên trong rực rỡ ánh đèn lồng và những chữ hỉ đỏ chói. Chàng nghĩ có lẽ đó là cảnh hôn lễ của cô và Dung Viên. Oanh Ca không hiểu, tưởng là chàng thật lòng yêu Cẩm Tước, ngay bản thân chàng cũng tưởng thế. Nhưng nhìn thấy nụ cười nửa thật nửa giả của Oanh Ca, lòng chàng ngày càng bấn loạn. Chàng luôn bắt gặp nỗi bi thương thoáng trong mắt cô, ánh mắt đó cứa vào tim chàng, ám ảnh giấc ngủ đêm đêm của chàng, gạt hình ảnh một người ra khỏi thế giới của mình khó khăn vậy sao? Chàng tưởng mình sẽ càng trân trọng Cẩm Tước, nhưng không nhớ buổi đầu tiên vì sao chàng để Cẩm Tước lọt vào mắt xanh. Ngày chàng tỉnh ngộ là trước hôm hôn lễ với Cẩm Tước. Những chuyện trước đây không nghĩ, cũng không muốn nghĩ lại hiện lên trong đầu. Ký ức về cô bất luận đã cố phủ nhận chàng đều nhớ rõ, rõ đến giằng xé tâm can, cho nên chàng mới không muốn nhớ. … Chàng chưa bao giờ nghĩ, đối với chàng cô rốt cuộc là gì, trong một khắc đột nhiên bàng hoàng vỡ lẽ. Có lẽ từ khi chàng nhặt được cô, nuôi cô đến năm mười sáu tuổi, cô đã trở thành một phần của cơ thể chàng, giống như chân, tay chàng, khi cô ở bên, chàng không cảm thấy gì, khi cô rời đi, chàng, mới bỗng nhiên cảm thấy như bị chặt mất cánh tay. Bây giờ trong giấc chiêm bao hoang đường, cô lướt trên thảm hoa đỏ, đi về phía điện Chiêu Ninh, không thèm ban cho chàng dù chỉ một ánh mắt, chàng muốn mở miệng, muốn gọi cô, thậm chỉ muốn đuổi theo cô, nhưng cổ họng như bị chẹn cứng, không thể nào cất tiếng. Bóng Dung Viên vận thường y đứng trước cửa điện, chàng nhìn thấy cô hai tay nâng váy chạy vút về phía Dung Viên, chiếc khăn sa màu tím tuột khỏi cánh tay, bị gió cuốn đi, đèn trong cung tắt dần từng ngọn, hai người ôm chặt nhau trong sắc anh đào đỏ chói. “Nếu cô ấy tỉnh lại, việc đầu tiên cô ấy làm sẽ là tuẫn tiết cùng Cảnh hầu vương”. Hai tay ôm đầu, chàng khẽ cười một tiếng “Nguyệt nương, quả thực nàng không còn nữa”. Nước mắt chàng thấm ướt một mảng chăn. Từ lâu, nàng đã như một phần cơ thể hắn. Hắn kiếm tìm nàng. Vì lời nói năm xưa của nàng mà rời cung điện tìm danh y, chăm sóc tốt cho em nàng_Cẩm Tước. Ngày nào cũng nhớ đến nàng, đêm nào trái tim cũng buốt nhói. Ngày bức cung, gặp Cảnh hầu vương, câu nói đầu tiên cất lên chính là vì nàng. Hắn bằng lòng là cái bóng của Dung Viên, bằng lòng để nàng điên, chỉ cần hắn có được nàng, và nàng ở bên hắn. Muốn được bái đường cùng nàng. Tìm nàng khắp thành Tứ phương. Trong mộng, hình ảnh hiện trước mắt, nhưng hắn không thể nào chạm tới nàng. Tỉnh mộng chỉ có thể tự giễu. Hai tay ôm đầu, chàng khẽ cười một tiếng “Nguyệt nương, quả thực nàng không còn nữa”. Nước mắt chàng thấm ướt một mảng chăn. Canh tư, có tiếng đàn âm thầm vọng ra từ cung điện vắng, Canh tư khuya khoắt, Dung Viên không ngủ, tấu một khúc đàn ở điện Thanh Lương như một lời từ biệt dành cho nàng, cũng lời chúc nàng hạnh phúc. ..ngày hôm sau, Bình hầu vương chuyển khỏi điện Thanh Lương, một chiếc khóa lớn khóa chặt cửa điện. Suốt những năm Bình hầu vương tại thế, điện Thanh Lương nơi ngự của các đời Trịnh vương cũng không bao giờ mở cửa, nghe đồn Bình hầu vương lưu lại chỗ ở cho cố nhân, nếu hồn phách cố nhân ban đêm có về không đến nỗi không tìm thấy nơi nương náu. Giữa vương vị và giai nhân, nếu cho hắn lựa chọn lại tất cả, nhất định hắn sẽ chọn nàng, Oanh Ca. “Suốt nửa đời ta mải mê tìm kiếm, ngu muội vô tình làm mất báu vật trong tay. Nguyệt nương hỡi, ta nguyện dùng nửa đời còn lại, phổ khúc này mãi mãi nhớ về em”. ———————————————————– Bước vào giấc mộng của Oanh Ca, lụt đến, Quân Phất tiếp khí cho chàng. Nhưng đó có đơn thuần là tiếp khí không? Nàng muốn được bên hắn, yêu hắn. Và Mộ Ngôn cũng nghĩ như vậy? một tay Mộ Ngôn quắp eo tôi, cơ thể càng ép sát, tôi nắm chắc vai Mộ Ngôn, dán môi càng chặt, đẩy khí trong ngực vào miệng chàng. Hai mắt Mộ Ngôn bất chợt mở to, không khí nhiều như vậy, thực ra đã đủ, nhưng tôi vẫn không muốn rời môi khỏi môi chàng, sau này có lẽ không còn cơ hội như thế nữa. Rốt cuộc tình yêu hai người nảy nở từ lúc nào, tôi cũng không biết, có lẽ là “bộ bộ tâm kinh”, từng bước, từng bước xuyên tâm, tình yêu nhẹ nhàng đến lúc nào không hay, nó chỉ cần động lực thúc đẩy để mà tiến đến. Hắn yêu cô không biết từ lúc nào, bao lâu nhưng hắn mừng vì thấy tình cảm nàng dành cho hắn. “Vậy vừa rồi trong nước lũ, cô làm gì vậy?”. Hắn muốn nhắn nàng? Rằng nàng yêu hắn và hắn “để tâm”! “Tôi tiếp khí cho huynh, huynh xem, mặc dù tôi biết Hoa Tư dẫn, nhưng vẫn cần có một số dị năng khác”. Quân Phất luôn biết sẽ có ngày cô phải rời xa chàng nhưng dù trái tim không đập nhưng tâm vẫn độc. Cô vẫn mong được có chàng, dù bất cứ nơi đâu. Cô vẫn đi tìm và đã tìm ra chàng. Du biết sẽ có ngày ấy! Chia tay với Mộ Ngôn là tất yếu, mà ngày tái ngộ lại xa vời vô định, hai mươi năm nay chàng gặp gỡ bao nhiêu cô gái, hai mươi năm sau, và hai mươi năm sau nữa chàng còn gặp bao nhiêu cô gái nữa, tôi chỉ là một trong những cô gái chàng đã gặp mà thôi, nhất định có ngày chàng sẽ quên. Nỗi đau về một con người đã chết, cô vẫn luôn thuyết phục mình và chàng không có duyên, nhưng sự thật sao tàn khốc với cô quá. Mỗi lần nghĩ đến cô đã chết, cô và chàng đi hai con người có cùng điểm cắt mà thôi. …nếu như quả thật tôi còn sống, bức họa đó sao có thể có giá như vậy. Diệp Trăn đã chết, bút họa của Diệp Trăn cũng chết, cho dù tôi có vẽ tiếp, những gì vẽ ra cũng chỉ là phế phẩm mà thôi. Nhưng dù có phải xa chàng, cô vẫn mong chàng có chút gì nhớ đến cô. Muốn tặng chiếc trâm cài cho chàng làm kỷ niệm nhưng lại thấy chàng ở thanh lâu cùng cô gái khác, nàng giận. Lại được nghe câu nói này. “Xem ra tiểu cô nương giận lắm”. “Kệ cô ấy”. Với mình, câu nói này đủ làm tức chết bao nhiu người con gái si tình đó! Biết cô giận, ghen. Chàng tút bụng đem bánh cô thích mua cho cô. “Vừa rồi đã mua cho cô bánh chẻo nhân tôm phỉ thúy trên phố, nào, ăn cái nữa”. “Được, không ăn thì đem cho người khác”. “Mang đi thì mang đi, mang cho cái cô Liên Tinh kia ăn, cô ta nhất định cảm kích, ăn xong sẽ đánh đàn cho huynh nghe, đằng nào tôi cũng chẳng biết gì, miễn cưỡng đánh một khúc là lấy tính mạng người ta”. Đến đây có phải cô giận quá hóa ghen? Tôi như bị nghẹn, không nói được nữa, trong ống tay áo là chiếc trâm mua định tặng chàng, chiếc trâm bỏ bao nhiêu công sức mới có được, vậy mà chàng lại đầu mày cuối mắt với cô gái khác. Lại còn cho là tôi giận dỗi vì đói bụng. Chàng không biết cả đời này tôi không biết đói là thế nào. Có lẽ không hẳn là vậy, có lẽ vì cô hận mình đã chết, mà giận! Mộ Ngôn nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng, như có gì suy nghĩ, lại mông lung như mặt đầm sâu dưới trăng, lúc sau bỗng hạ giọng nói “A Phất, cô…”. Có lẽ như nhận ra điều gì! Như mình đã đoán Mộ Ngôn biết A Phất là công chúa, và điều này nữa cô đã là kẻ chết, khiến chàng ngờ ngợ nhận ra. “Tôi xấu xí, lại luôn quấy rầy huynh, đằng nào chuyện của Thập Tam Nguyệt cũng làm rõ rồi, ngày mai huynh đi đi, đi tìm cô Liên Tinh kia đi, đừng theo tôi nữa”. ! …tư thái Mộ Ngôn luôn phong nhã nhàn tản, rất ít khi thấy chàng nghiêm túc, lại còn có một cử chỉ thất lễ, tự đẩy cửa vào khi chưa được người ta cho phép. Một bức họa được mở ra trên bàn, tôi ghé lại nhìn, lại cắn vào lưỡi lần nữa, chính là bức họa tôi bán cho ông chủ hiệu đồ cổ hôm qua…. “Vẽ khá lắm, nhưng từ nay đừng vẽ nữa”… “A Phất, nhớ đấy, từ nay không được vẽ nữa”. Đoạn này đã khẳng định, Mộ Ngôn từ biết nhưng còn ngờ, giờ đã chắc chắn đó là cô! “A Phất, nhớ đấy, từ nay không được vẽ nữa”. Là hắn lo cô bị phát hiện, lo cô bị nguy hiểm? Nhân gian cũng biết hắn ngưỡng mộ công chúa Diên Trăn, cô lại ở bên hắn như vậy, chẳng phải cô sẽ bị gặp nguy hiểm hay sao? -> Như zậy, hắn lo cho chính mình! Hắn lo cho cô, quan tâm cô. Cô cũng cảm nhận thấy, cô cũng biết hắn yêu cô rùi, chỉ là cô chưa dám khửng định hay chưa dám chấp nhận? “Là máu của cô hay của Oanh Ca?”. “Là tiết gà”. “Thử nói dối nữa xem”. “Cô đúng là luôn khiến tôi đau đầu”. Tôi dè dặt nhìn chàng, đặt tay lên hai bên Thái Dương chàng, chàng ngẩn ra “Làm gì vậy?”. “Đừng giận nữa, tức giận dễ già đi đấy, nào để tôi xoa cho, còn đau đầu nữa không?”. Đấy nhá! Cô tự nhiên như zậy là cô biết ùi, huynh ý cũng biết lun 😛 ! “Hình như huynh bị thương”. Chàng thản nhiên rụt tay lại “Không sao”. Tôi kéo tay Mộ Ngôn, vén ống tay áo bôi thuốc vào vết trầy xước, phát hiện người chàng chợt cứng lại, tôi ngẩng đầu nhìn chàng, ngượng nghịu “Có những lúc tôi quá bướng phải không?”. Chàng một tay chống lên trán nhìn tôi, mủm mỉm cười “Không, như thế là được”. Mộ Ngôn không muốn cô lo lắng, nhưng vẫn giữ tư thái của bậc đế vương. Quân Phất vẫn bướng bỉnh như vậy, nhưng sự bướng bỉnh ấy lại khiến cô gần Mộ Ngôn hơn. Tình yêu chắc cũng bắt đầu từ đấy mà ra ^-^!
Review phim hoa tư dẫn Hoa Tư Dẫn là một câu chuyện đồ sộ, không phải bởi vì độ dài của nó, cũng không phải vì lồng chứa bên trong đó là bốn câu chuyện nữa, mà bởi vì nó thực sự đồ sộ từ tầm vóc, bối cảnh, đến tư tưởng của mỗi cá nhân trước vận mệnh và thời cuộc. Nó là một thiên tình sử viết về tình yêu nam nữ, nhưng vây quanh những đôi nam nữ ấy lại không chỉ có cảm tình và lưu luyến đơn thuần, mà còn có trách nhiệm, tín ngưỡng, đánh đổi, và cả hy sinh. Dù là Tô Dự – Diệp Trăn hay Mộ Ngôn – Quân Phất, dù là Thẩm Ngạn – Tống Ngưng, Oanh Ca – Dung Viên – Dung Tầm – Cẩm Tước, Công Nghi Phỉ – Khanh Tửu Tửu hay Tô Hoành – Mộ Dung An, cũng không tránh khỏi sự lựa chọn ấy. Tô Dự Thẩm Ngạn Tống Ngưng Dung Viên Oanh Ca Tuyết ở Bối Trung Tô Hoành Mộ Dung An Bởi vậy, vốn định đọc một câu chuyện, nhưng cuối cùng lại chứng kiến cả một đời người. Cửu Châu thời viễn cổ, cửu tộc hướng triều, vạn dân đều phục. Cửu Châu Hoa Tư Dẫn Không có khả năng và cũng không dám khái quát hết tất cả mọi tiểu tiết của thiên truyện diệu kỳ ấy, cho nên, trong bài review này tớ sẽ chỉ quan tâm đến sự lựa chọn Quân Phất, đứng từ góc nhìn của Quân Phất, hay gọi đúng tên của nàng Văn Xương công chúa Diệp Trăn, để tiếp cận một thời đại đã sớm vùi trong huyền sử, không còn vết tích. Văn Xương công chúa, hàm ý văn đức hưng thịnh, nàng không được nuôi lớn như một công chúa nhưng lại chết đi như một công chúa. Quân Phất Cái chết của Diệp Trăn ở phần mở đầu chính là chi tiết bi tráng nhất, đẹp đẽ nhất, đắt giá nhất thiên truyện Trần quốc Thế tử dẫn binh chinh phạt, Vệ vương đầu hàng, Văn Xương công chúa Diệp Trăn nhảy từ trên tường cao trăm trượng, tuẫn tiết cùng Vệ quốc. Hóa ra cuộc đời này nhẹ tựa một cái phất tay vậy thôi. Từ lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung. Thế nhưng, vào thời khắc lâm chung của Vệ quốc, nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau… Ngôn tình ngược tâm cổ đại Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể chọn cho mình cách sống. Mình đã thích Diệp Trăn ngay từ những nét phác họa đầu tiên đó, và mãi về sau, mình biết, mình đã không mến nhầm người. Là Văn Xương công chúa, nàng không giũ bỏ trách nhiệm của mình. Là Quân cô nương, nàng không cố chấp hận thù mù quáng. Đủ đơn thuần mà không vô tâm vô phế. Can trường. Trí tuệ. Tài hoa. Diệp Trăn Nếu không can trường, làm sao tiểu cô nương có thể đối mặt với con báo hung mãnh trong đêm mưa, mặc cho móng vuốt con ác thú cào tước vai, run run ướm dao lên ngực mình, thà làm ngọc nát… Nếu không trí tuệ, sao nhìn ra tình thế chư hầu phân tranh, một tờ Gián Vệ công sớ nhìn trước an nguy đất nước… Nếu không tài hoa, làm sao họa ra một bức Sơn cư đồ danh chấn Cửu Châu, mười lăm tuổi đã có thể biến hoán mười hai chỉ pháp không sai một âm trong một khúc… Người con gái tài mạo song toàn như thế, lương thiện, đơn thuần, vốn không nên bị trói buộc trong cung thất vàng son. Cuối cùng vẫn là vương cung phế khí quá nặng, không giữ được mạng sống cho nàng. Diệp Trăn chẳng có ước vọng gì cao xa, cho đến lúc chết, vẫn một lòng chỉ mong tìm được người thanh niên đã hai lần cứu nàng khi trước. Người thanh niên trong tay áo thoảng hương mai thanh lạnh, đeo mặt nạ bạc, không rõ thân thế, không rõ nhân thân, bặt vô âm tín, chưa từng hứa hẹn, nhưng nàng cứ cố chấp kiếm tìm. Tới khi tìm được, trái tim ấy đã không còn đập nữa. Trong lồng ngực Quân Phất, chỉ còn lại một viên Giao Châu giá lạnh mà thôi. Ánh trăng trong sáng vằng vặc, tôi đưa tay bịt mắt mình, như chàng đã từng làm vậy. Nhưng đôi mắt đó bây giờ đã chết. Chuyện này thực không biết làm sao. Có thể nhiều bạn sẽ cảm thấy, chuyện của Mộ Ngôn – Quân Phất không lâm li bi đát như những couple phụ kia. Mình thì ngược lại, mình đọc đi đọc lại Hoa Tư Dẫn rất nhiều lần, hầu như đều tua hết các couple phụ, chỉ đọc những khúc hai nhân vật chính xen kẽ xuất hiện. Mộ Ngôn Quân Phất Quân Phất Mộ Ngôn Bởi vì, mỗi lần đọc lại, mình sẽ đều phát hiện ra một chi tiết nào đó đã bỏ quên khi trước. Mình không thấy loãng, vì đối với mình đoạn cố sự kia thật đẹp. Mình thích Quân Phất, vì cô gái nhỏ ấy lương thiện, kiên cường, hiểu chuyện, thủy chung. Không ít nữ chính ngôn tình thường tự coi mình là nhất, đòi hỏi nam chính nam phụ phải chiều chuộng mình phải vây quanh mình vô điều kiện, nhưng lại chẳng làm được gì cho nam chính, ngoài việc gây rắc rối khắp nơi. A Phất không phải kiểu con gái như thế. Vất vả kiếm tìm, cứu chàng, hiểu chàng, bảo vệ chàng bằng khúc nhạc Hoa Tư. Đem tính mạng mình gảy nên khúc Hoa Tư Tý Ngọ, nàng là Văn Xương công chúa có một không hai khắp Đại Triều, cũng là A Phất ôm mối tình thầm lặng với Tiểu Lam công tử… Mộ Ngôn Nữ tử như thế, mới xứng để Trần Tuyên hầu Tô Dự tung người xuống vực sâu, bê bài vị mà sắc phong Văn Đức hoàng hậu, dùng thọ mệnh của bản thân đổi lấy một lần trùng sinh cho nàng… Nữ tử như thế, mới đáng được binh sĩ nước Vệ ào lên tiếng ai ca, mới đáng để kẻ tống tiễn Vệ quốc cũng phải thở dài mà tuyên bố hậu táng theo chế lễ. Hai cuộc đời tuy ngắn, nhưng cuộc đời nào cũng vô khuyết vô song. tag hoa phim truyện xem sstruyen review đọc ngoại diễn viên full ebook vietsub tiki artbook wattpad tập 1
If I didn’t like Nicole Holofcener’s latest film, would I tell her?OK, sure, it wouldn’t be so odd for a critic to give an unvarnished opinion. But what about a sibling? Or a spouse? If they didn’t care for Holofcener’s movie, what’s more important Being honest or making a loved one feel good about themselves? Do any of us really want straightforward feedback or do we just want emotional support?That’s the rich vein that Holofcener, a master of nagging neuroses, mines so expertly in “You Hurt My Feelings” – a film that I very much adored. I Holofcener, something as commonplace as little white lies between a married couple is just as fertile territory as, say, time travel is to Christopher Nolan. To her, such a minefield of insecurity is a playground. And in “You Hurt My Feelings,” it’s glorious — albeit in a profoundly awkward way that can be mortifying — to watch her at play. Beth Julia Louis-Dreyfus, a writer, and her husband, Don Tobias Menzies, a therapist, are a long-married New York couple whose harmonious if humdrum life runs into a crisis at Paragon Sports on Broadway. The trouble isn’t infidelity or even a nasty fight over athletic socks. Don is chatting there with his brother-in-law, Mark Arian Moayed of “Succession”, when Beth and her sister Sarah Michaela Watkins come to meet them. They approach slowly, wanting to hear what they’re talking about. When they get near, Beth is horrified to hear Don confessing that he hates Beth’s new book. He has always supported her writing. He’s read every draft and only offered encouragement. So this revelation is for Beth like a betrayal, and it shatters her trust in him. Middle-aged Manhattanites with hurt feelings, of course, may not seem like the end of the world. Surely Holofcener’s title is a little ironic, like something a child would say. But she is brilliant in finding the major heartache in minor slights. For Beth, her husband’s confession isn’t just a blow to her ego but goes to the heart of whether her husband truly loves her. Beth’s work is herself, she thinks, so how can he not like it?Louis-Dreyfus, working with Holofcener for the second time following 2013′s also great “Enough Said,” is incredibly good here. We all know by now that Louis-Dreyfus is one of our greatest comic actors ever, but she’s a much stronger dramatic performer than tends to be acknowledged. When Beth’s need for reassurance and validation crashes in “You Hurt My Feelings,” Louis-Dreyfus is movingly crestfallen. This isn’t the only story running here, either, though. With a terrific ensemble, “You Hurt My Feelings” digs into the half-truths that keep self-doubt at bay in all of these characters. Don, himself, might not be such a great therapist, a realization that he’s coming to. “He’s an idiot,” one patient Zach Cherry mutters while exiting an appointment. David Cross and Amber Tamblyn, married in real life, play a bitterly bickering couple who agree on nothing except that they want their money back from Don after years of sessions. Sarah, too, is nursing Mark’s acting dreams with words of encouragement while her interior-design clients reject all her ideas. No one in “You Hurt My Feelings” seems to be all that great at their jobs. Holofcener’s film is remarkably perceptive in its characters’ faults while subtly arguing that we should overlook them. After a prolonged argument, Beth begins to realize how she, too, sweetly lies to prop up her husband. It really crystallizes as a parent. When their son, Elliot Owen Teague, is depressed after a breakup, what mother or father in their right mind would do anything but tell him what he wants to hear? White lies, maybe, make the world go you, too, agree? This was a good review, right? Please be honest. “You Hurt My Feelings,” an A24 release, is rated R by the Motion Picture Association for language. Running time 93 minutes. Three and a half stars out of AP Film Writer Jake Coyle on Twitter at
Hoa Tư Dẫn là một câu chuyện đồ sộ, không phải bởi vì độ dài của nó, cũng không phải vì lồng chứa bên trong đó là bốn câu chuyện nữa, mà bởi vì nó thực sự đồ sộ từ tầm vóc, bối cảnh, đến tư tưởng của mỗi cá nhân trước vận mệnh và thời cuộc. Nó là một thiên tình sử viết về tình yêu nam nữ, nhưng vây quanh những đôi nam nữ ấy lại không chỉ có cảm tình và lưu luyến đơn thuần, mà còn có trách nhiệm, tín ngưỡng, đánh đổi, và cả hy sinh. Dù là Tô Dự – Diệp Trăn hay Mộ Ngôn – Quân Phất, dù là Thẩm Ngạn – Tống Ngưng, Oanh Ca – Dung Viên – Dung Tầm – Cẩm Tước, Công Nghi Phỉ – Khanh Tửu Tửu hay Tô Hoành – Mộ Dung An, cũng không tránh khỏi sự lựa chọn ấy. Bởi vậy, vốn định đọc một câu chuyện, nhưng cuối cùng lại chứng kiến cả một đời người. Cửu Châu thời viễn cổ, cửu tộc hướng triều, vạn dân đều phục. Không có khả năng và cũng không dám khái quát hết tất cả mọi tiểu tiết của thiên truyện diệu kỳ ấy, cho nên, trong bài review này tớ sẽ chỉ quan tâm đến sự lựa chọn Quân Phất, đứng từ góc nhìn của Quân Phất, hay gọi đúng tên của nàng Văn Xương công chúa Diệp Trăn, để tiếp cận một thời đại đã sớm vùi trong huyền sử, không còn vết tích. Văn Xương công chúa, hàm ý văn đức hưng thịnh, nàng không được nuôi lớn như một công chúa nhưng lại chết đi như một công chúa. Cái chết của Diệp Trăn ở phần mở đầu chính là chi tiết bi tráng nhất, đẹp đẽ nhất, đắt giá nhất thiên truyện Trần quốc Thế tử dẫn binh chinh phạt, Vệ vương đầu hàng, Văn Xương công chúa Diệp Trăn nhảy từ trên tường cao trăm trượng, tuẫn tiết cùng Vệ quốc. Hóa ra cuộc đời này nhẹ tựa một cái phất tay vậy thôi. Từ lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung. Thế nhưng, vào thời khắc lâm chung của Vệ quốc, nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau.. Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể chọn cho mình cách sống. Mình đã thích Diệp Trăn ngay từ những nét phác họa đầu tiên đó, và mãi về sau, mình biết, mình đã không mến nhầm người. Là Văn Xương công chúa, nàng không giũ bỏ trách nhiệm của mình. Là Quân cô nương, nàng không cố chấp hận thù mù quáng. Đủ đơn thuần mà không vô tâm vô phế. Can trường. Trí tuệ. Tài hoa. Nếu không can trường, làm sao tiểu cô nương có thể đối mặt với con báo hung mãnh trong đêm mưa, mặc cho móng vuốt con ác thú cào tước vai, run run ướm dao lên ngực mình, thà làm ngọc nát.. Nếu không trí tuệ, sao nhìn ra tình thế chư hầu phân tranh, một tờ Gián Vệ công sớ nhìn trước an nguy đất nước.. Nếu không tài hoa, làm sao họa ra một bức Sơn cư đồ danh chấn Cửu Châu, mười lăm tuổi đã có thể biến hoán mười hai chỉ pháp không sai một âm trong một khúc.. Người con gái tài mạo song toàn như thế, lương thiện, đơn thuần, vốn không nên bị trói buộc trong cung thất vàng son. Cuối cùng vẫn là vương cung phế khí quá nặng, không giữ được mạng sống cho nàng. Diệp Trăn chẳng có ước vọng gì cao xa, cho đến lúc chết, vẫn một lòng chỉ mong tìm được người thanh niên đã hai lần cứu nàng khi trước. Người thanh niên trong tay áo thoảng hương mai thanh lạnh, đeo mặt nạ bạc, không rõ thân thế, không rõ nhân thân, bặt vô âm tín, chưa từng hứa hẹn, nhưng nàng cứ cố chấp kiếm tìm. Tới khi tìm được, trái tim ấy đã không còn đập nữa. Trong lồng ngực Quân Phất, chỉ còn lại một viên Giao Châu giá lạnh mà thôi. Ánh trăng trong sáng vằng vặc, tôi đưa tay bịt mắt mình, như chàng đã từng làm vậy. Nhưng đôi mắt đó bây giờ đã chết. Chuyện này thực không biết làm sao. Có thể nhiều bạn sẽ cảm thấy, chuyện của Mộ Ngôn – Quân Phất không lâm li bi đát như những couple phụ kia. Mình thì ngược lại, mình đọc đi đọc lại Hoa Tư Dẫn rất nhiều lần, hầu như đều tua hết các couple phụ, chỉ đọc những khúc hai nhân vật chính xen kẽ xuất hiện. Bởi vì, mỗi lần đọc lại, mình sẽ đều phát hiện ra một chi tiết nào đó đã bỏ quên khi trước. Mình không thấy loãng, vì đối với mình đoạn cố sự kia thật đẹp. Mình thích Quân Phất, vì cô gái nhỏ ấy lương thiện, kiên cường, hiểu chuyện, thủy chung. Không ít nữ chính ngôn tình thường tự coi mình là nhất, đòi hỏi nam chính nam phụ phải chiều chuộng mình phải vây quanh mình vô điều kiện, nhưng lại chẳng làm được gì cho nam chính, ngoài việc gây rắc rối khắp nơi. A Phất không phải kiểu con gái như thế. Vất vả kiếm tìm, cứu chàng, hiểu chàng, bảo vệ chàng bằng khúc nhạc Hoa Tư. Đem tính mạng mình gảy nên khúc Hoa Tư Tý Ngọ, nàng là Văn Xương công chúa có một không hai khắp Đại Triều, cũng là A Phất ôm mối tình thầm lặng với Tiểu Lam công tử.. Nữ tử như thế, mới xứng để Trần Tuyên hầu Tô Dự tung người xuống vực sâu, bê bài vị mà sắc phong Văn Đức hoàng hậu, dùng thọ mệnh của bản thân đổi lấy một lần trùng sinh cho nàng.. Nữ tử như thế, mới đáng được binh sĩ nước Vệ ào lên tiếng ai ca, mới đáng để kẻ tống tiễn Vệ quốc cũng phải thở dài mà tuyên bố hậu táng theo chế lễ. Hai cuộc đời tuy ngắn, nhưng cuộc đời nào cũng vô khuyết vô song. Giấc mộng hoa tư Nếu cho bạn một cơ hội sữa chữa sai lầm, biến mong ước cả đời thành sự thật trong một giấc mộng vĩnh hằng, bạn có đồng ý đánh đổi sinh mệnh của mình không? Nếu là tôi, tôi sẽ từ chối, chung quy lại vẫn chỉ là mộng đâu phải thực… Tôi rất thích nhân vật Oanh Ca. Cô rất thực tế, cô từ bỏ mối tình câm để mở lòng đón nhận tấm chân tình mới. Cô từ chối giấc mộng vĩnh hằng để đổi lấy hiện thực nằm trong quan tài cùng người thương. Chỉ đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn lựa chọn cái chết. Đây có thể là kết thúc đẹp cho mối tình sinh ly tử biệt, nhưng với tôi kết thúc đó chẳng khác nào đi vào ngõ cụt. Nếu tôi là Oanh Ca, tôi sẽ đưa xác Dung Viên về núi Đình Hoa, cả đời làm bạn với ngọn đèn xanh trong núi đúng với ước nguyện của Dung Viên cũng là ước nguyện của cô khi còn là sát thủ. Tôi cũng luyến tiếc cho tấm chân tình của Tống Ngưng, đây là nhân vật để lại cho tôi sự ám ảnh, nuối tiếc nhất trong các giấc mộng hoa tư. Cô sống hết mình vì tình yêu nhưng thật ngạc nhiên cô chẳng hề tranh đấu cho nó. Cô thà chấp nhận mơ một giấc mộng vĩnh hằng, chìm đắm trong ảo tưởng rằng tình yêu của cô được hồi đáp. Cô quá kiêu ngạo, cô muốn Thẩm Ngạn tự nhận ra, cô không cho anh cơ hội để lựa chọn. A Phất lên án Thẩm Ngạn không cho Tống Ngưng cơ hội để thổ lộ tâm tình, có lẽ vì Tống Ngưng đã chết nên cô chỉ còn biết lên án người còn sống. Nhưng thật ra, chính là do Tống Ngưng không tự tạo cơ hội cho mình, cô quá kiêu ngạo để tự lên tiếng, cô không muốn sa vào tình cảnh tranh giành tình cảm thường tình, cô tự đào huyệt chôn sống tình cảm của mình. Nào phải Thẩm Ngạn không yêu Tống Ngưng, anh đã động lòng trước cô, nhưng cô đã làm gì, cô nói trái lòng mình, cô khiến anh tin rằng cô muốn anh chết trên chiến trường. Còn anh thì bị giày vò giữa tình cảm và lý trí, anh tưởng rằng Liễu Thê Thê là ân nhân cứu mạng mình, anh muốn giữ đúng lời hứa cưới cô làm vợ, anh là một đấng trượng phu thật sự khi không chỉ cưới cô làm vợ, anh còn cố gắng giữ lòng chung thủy dành cho một người vợ là cô. Nhưng anh lại phải lòng Tống Ngưng, anh đấu tranh, dằn vặt, anh cố giữ khoảng cách với cô, khi cô mất đi, anh là người đầu tiên xuất hiện và đau lòng hơn ai hết, anh giữ tro cốt cô bên mình và chọn cách ra đi ở nơi tình yêu của cô dành cho anh bắt đầu tại cánh đồng Thương Lộc. Câu chuyện có lẽ kết thúc có hậu nếu Tống Ngưng bớt kiêu ngạo và Thẩm Ngạn ích kỷ hơn một chút, nhưng không có nếu như, số phận mỗi người do chính tính cách của người đó quyết định, bi kịch hay hạnh phúc là do chính cách họ lựa chọn phản ứng thế nào trước hiện thực. Trên tất cả, tôi vẫn rất yêu thích nhân vật Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, họ yêu và sống chết với tình yêu của mình, dù muộn màng thì cuối cùng họ vẫn lựa chọn ở bên người mình yêu đến hơi thở cuối cùng.
Hoa Tư Dẫn là một câu chuyện đồ sộ, không phải bởi vì độ dài của nó, cũng không phải vì lồng chứa bên trong đó là bốn câu chuyện nữa, mà bởi vì nó thực sự đồ sộ từ tầm vóc, bối cảnh, đến tư tưởng của mỗi cá nhân trước vận mệnh và thời cuộc. Nó là một thiên tình sử viết về tình yêu nam nữ, nhưng vây quanh những đôi nam nữ ấy lại không chỉ có cảm tình và lưu luyến đơn thuần, mà còn có trách nhiệm, tín ngưỡng, đánh đổi, và cả hy sinh. Dù là Tô Dự – Diệp Trăn hay Mộ Ngôn – Quân Phất, dù là Thẩm Ngạn – Tống Ngưng, Oanh Ca – Dung Viên – Dung Tầm – Cẩm Tước, Công Nghi Phỉ – Khanh Tửu Tửu hay Tô Hoành – Mộ Dung An, cũng không tránh khỏi sự lựa chọn ấy. Xem thêm Review Hoàng thượng nói phải Bởi vậy, vốn định đọc một câu chuyện, nhưng cuối cùng lại chứng kiến cả một đời khảo thêm Review Đời sinh viên khổ nạn Cửu Châu thời viễn cổ, cửu tộc hướng triều, vạn dân đều phục. Không có khả năng và cũng không dám khái quát hết tất cả mọi tiểu tiết của thiên truyện diệu kỳ ấy, cho nên, trong bài review này tớ sẽ chỉ quan tâm đến sự lựa chọn Quân Phất, đứng từ góc nhìn của Quân Phất, hay gọi đúng tên của nàng Văn Xương công chúa Diệp Trăn, để tiếp cận một thời đại đã sớm vùi trong huyền sử, không còn vết tích. Văn Xương công chúa, hàm ý văn đức hưng thịnh, nàng không được nuôi lớn như một công chúa nhưng lại chết đi như một công chúa. Cái chết của Diệp Trăn ở phần mở đầu chính là chi tiết bi tráng nhất, đẹp đẽ nhất, đắt giá nhất thiên truyện Trần quốc Thế tử dẫn binh chinh phạt, Vệ vương đầu hàng, Văn Xương công chúa Diệp Trăn nhảy từ trên tường cao trăm trượng, tuẫn tiết cùng Vệ quốc. Hóa ra cuộc đời này nhẹ tựa một cái phất tay vậy thôi. Từ lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung. Thế nhưng, vào thời khắc lâm chung của Vệ quốc, nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau… Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể chọn cho mình cách sống. Mình đã thích Diệp Trăn ngay từ những nét phác họa đầu tiên đó, và mãi về sau, mình biết, mình đã không mến nhầm người. Là Văn Xương công chúa, nàng không giũ bỏ trách nhiệm của mình. Là Quân cô nương, nàng không cố chấp hận thù mù quáng. Đủ đơn thuần mà không vô tâm vô phế. Can trường. Trí tuệ. Tài hoa. Nếu không can trường, làm sao tiểu cô nương có thể đối mặt với con báo hung mãnh trong đêm mưa, mặc cho móng vuốt con ác thú cào tước vai, run run ướm dao lên ngực mình, thà làm ngọc nát… Nếu không trí tuệ, sao nhìn ra tình thế chư hầu phân tranh, một tờ Gián Vệ công sớ nhìn trước an nguy đất nước… Nếu không tài hoa, làm sao họa ra một bức Sơn cư đồ danh chấn Cửu Châu, mười lăm tuổi đã có thể biến hoán mười hai chỉ pháp không sai một âm trong một khúc… Người con gái tài mạo song toàn như thế, lương thiện, đơn thuần, vốn không nên bị trói buộc trong cung thất vàng son. Cuối cùng vẫn là vương cung phế khí quá nặng, không giữ được mạng sống cho nàng. Diệp Trăn chẳng có ước vọng gì cao xa, cho đến lúc chết, vẫn một lòng chỉ mong tìm được người thanh niên đã hai lần cứu nàng khi trước. Người thanh niên trong tay áo thoảng hương mai thanh lạnh, đeo mặt nạ bạc, không rõ thân thế, không rõ nhân thân, bặt vô âm tín, chưa từng hứa hẹn, nhưng nàng cứ cố chấp kiếm tìm. Tới khi tìm được, trái tim ấy đã không còn đập nữa. Trong lồng ngực Quân Phất, chỉ còn lại một viên Giao Châu giá lạnh mà thôi. Ánh trăng trong sáng vằng vặc, tôi đưa tay bịt mắt mình, như chàng đã từng làm vậy. Nhưng đôi mắt đó bây giờ đã chết. Chuyện này thực không biết làm sao. Có thể nhiều bạn sẽ cảm thấy, chuyện của Mộ Ngôn – Quân Phất không lâm li bi đát như những couple phụ kia. Mình thì ngược lại, mình đọc đi đọc lại Hoa Tư Dẫn rất nhiều lần, hầu như đều tua hết các couple phụ, chỉ đọc những khúc hai nhân vật chính xen kẽ xuất hiện. Bởi vì, mỗi lần đọc lại, mình sẽ đều phát hiện ra một chi tiết nào đó đã bỏ quên khi trước. Mình không thấy loãng, vì đối với mình đoạn cố sự kia thật đẹp. Mình thích Quân Phất, vì cô gái nhỏ ấy lương thiện, kiên cường, hiểu chuyện, thủy chung. Không ít nữ chính ngôn tình thường tự coi mình là nhất, đòi hỏi nam chính nam phụ phải chiều chuộng mình phải vây quanh mình vô điều kiện, nhưng lại chẳng làm được gì cho nam chính, ngoài việc gây rắc rối khắp nơi. A Phất không phải kiểu con gái như thế. Vất vả kiếm tìm, cứu chàng, hiểu chàng, bảo vệ chàng bằng khúc nhạc Hoa Tư. Đem tính mạng mình gảy nên khúc Hoa Tư Tý Ngọ, nàng là Văn Xương công chúa có một không hai khắp Đại Triều, cũng là A Phất ôm mối tình thầm lặng với Tiểu Lam công tử… Nữ tử như thế, mới xứng để Trần Tuyên hầu Tô Dự tung người xuống vực sâu, bê bài vị mà sắc phong Văn Đức hoàng hậu, dùng thọ mệnh của bản thân đổi lấy một lần trùng sinh cho nàng… Nữ tử như thế, mới đáng được binh sĩ nước Vệ ào lên tiếng ai ca, mới đáng để kẻ tống tiễn Vệ quốc cũng phải thở dài mà tuyên bố hậu táng theo chế lễ. Hai cuộc đời tuy ngắn, nhưng cuộc đời nào cũng vô khuyết vô song.
hoa tư dẫn review